Kể lại câu chuyện thánh gióng bằng lời văn của em

-

Để tìm hiểu sâu hơn về giá trị tác phẩm Thánh Gióng, mời những em tyêu thích khảo một số bài xích văn mẫu Kể lại câu chuyện Thánh Gióng bằng lời văn của emsau đây. Hi vọng với những bài xích văn mẫu đặc sắc này những em sẽ tất cả thêm tài liệu, cách triển khai để trả thiện bài xích viết một cách tốt nhất!

Dàn ý Kể lại câu chuyện Thánh Gióng bằng lời văn của em

*

A. Mở bài

Giới thiệu truyền thuyết “Thánh Gióng”.

Bạn đang xem: Kể lại câu chuyện thánh gióng bằng lời văn của em

B. Thân bài(Diễn biến sự việc)

- Mở đầu

- Đời vua Hùng Vương thứ sáu, ở buôn bản Gióng …

- Thắt nút ít - Giặc Ân đến xâm phạm bờ cõi nước ta.

- Phát triển

- Nhà vua lo sợ, bèn không đúng sứ giả kiếm tìm người tài giỏi cứu nước.

- Đứa nhỏ nhắn bảo: “Ông về tâu với vua sắm cho ta một bé người sắt với một tấm áo liền kề sắt”.

- Mở nút

- Crúc nhỏ xíu vùng dậy, vươn vai một cái bỗng nhiên biến thành tcụ sĩ.

- Kết thúc

- Tvậy sĩ bèn nhổ những cụm tre cạnh đường quật vào giặc. Giặc tan vỡ.

C. Kết bài

- Ý nghĩa câu chuyện: Tinh thần đoàn kết chống giặc cứu nước.

Kể lại câu chuyện Thánh Gióng bằng lời văn của em - Bài mẫu 1

Dưới thời Hùng Vương thứ sáu, ở xã Gióng bao gồm nhì vợ chồng ông lão hiền lành mà lại chưa gồm đứa con như thế nào để nối dõi. Một hôm, bà lão ra đồng ướm thử cẳng chân mình lên những vết chân lạ, về nhà có thai đến mười hai mon mới sinch hạ một đứa con trai khôi ngô. Nuôi đến bố tuổi, đứa nhỏ bé vẫn nằm một chỗ, chưa biết đi đứng, cười nói.

Gặp dịp giặc Ân quấy nhiễu, vua không nên sứ giả đi rao khắp nơi search bậc hiền tài ra đánh giặc cứu dân. Nghe tin, cậu bé thôn Gióng bỗng bật lên tiếng nói nhờ mẹ mời sứ giả vào. Cậu yêu cầu sứ giả xin vua đúc cho ngựa sắt, roi sắt áo giáp sắt để mình dẹp tung giặc dữ. Từ đó, cậu lớn nhanh hao, ăn mạnh đến nỗi dân thôn phải rủ nhau góp cơm gạo đến góp.

Nhận được đủ lễ vua ban, cậu nhỏ bé vươn vai trở thành một tráng sĩ oai nghi lẫm liệt. Nai nịt dứt, nam giới lên ngựa, vung roi vun vút ít. Ngựa phun lửa xông thẳng vào đội hình giặc khiến chúng xẻ chết như rạ.

Roi gãy, tráng sĩ nhổ những bụi tre bên đường. Quân giặc chiến bại to, rã vỡ cả, đám sống sót search đường lẩn trốn. Tnạm sĩ đuổi theo đến chân núi Sóc, cởi áo ngay cạnh bỏ lại, cả người lẫn ngựa cất cánh vút ít lên trời.

Vua Hùng nhớ ơn phong làm Phù Đổng Thiên Vương cùng cho lập đền thờ tại quê nhà. Từ đó mặt hàng năm trong tháng tư, ở đây hội Gióng được mở ra tưng bừng, nô nức, mê say người khắp nơi về tham mê dự.

Kể lại câu chuyện Thánh Gióng bằng lời văn của em - Bài mẫu 2

Vào đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có nhị vợ chồng chăm chỉ có tác dụng ăn và bao gồm tiếng là phúc đức, nhưng lại không có bé. Họ buồn lắm. Một hôm, bà lão ra đồng thấy một vết chân lớn khác thường. Thấy lạ, bà lão đặt cẳng bàn chân mình vào để ước chừng bàn chân mình nhỏ hơn từng nào. Thấm bay thời gian trôi đi, bà lão tất cả tnhì, rồi mười hai tháng sau bà sinc được một bé xíu trai khôi ngô tuấn tú. Hai vợ chồng già mừng lắm. Nhưng lạ cố gắng, đứa bé bỏng đã lên tía nhưng mà ko biết nói, không biết cười, không biết đi, đặt đâu thì nằm đấy. Vợ chồng ông lão đâm lo?

Bấy giờ giặc Ân thế mạnh như chẻ tre tràn vào xâm lược nước ta. Nhà vua túng thiếu thế, bèn không đúng sứ giả đi khắp nơi search người tài giỏi cứu nước. Đứa bé nghe tiếng loa của sứ giả, bỗng cựa bản thân cùng cất tiếng nói: “Mẹ ra mời sứ giả vào đây”. Sứ giả vào, đứa bé nhỏ bảo: “Ông về tâu với vua sắm đến ta một con ngựa sắt, một mẫu roi sắt với một tấm áo ngay cạnh sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này”. Sứ giả lấy có tác dụng khiếp ngạc cùng cũng tỏ ý vui mừng, vội về tâu với vua. Nhà vua chấp nhận cùng không đúng người ngày đêm làm cho đủ những vật mà chụ nhỏ xíu yêu thương cầu.

Từ hôm gặp sứ giả, crúc nhỏ nhắn bỗng lớn nhanh như thổi. Cơm ăn ko biết no, áo vừa mới mặc đã chật. Hai vợ chồng làm cho lụng cực nhọc nhưng ko đủ nuôi nhỏ. Bà bé làng xóm thấy thế, bèn xúm vào kẻ ít người nhiều nuôi chú bé nhỏ.

Giặc Ân đã đến chân núi Trâu, tình thế đất nước như nngây ngô cân treo sợi tóc. Ai nấy đều lo lắng, sợ sệt. Vừa dịp, sứ giả có đủ những thứ cơ mà chụ bé đã dặn. Chụ nhỏ nhắn vươn vai, vào phút chốc đã trở thành tnắm sĩ thật oai phong, thật lẫm liệt. Tvậy sĩ vỗ mạnh vào mông ngựa sắt, ngựa hí vang dội cả một vùng. Tnuốm sĩ mặc áo ngay cạnh cầm roi sắt nhảy lên lưng ngựa. Ngựa phi nước đại, phun lửa xông thẳng vào quân giặc hết lớp này đến lớp khác. Bỗng roi sắt bị gãy, tvậy sĩ liền nhổ những bụi tre ven đường quất vào quân giặc. Thế giặc hỗn loạn, chảy vỡ. Đám tàn binh dẫm đạp lên nhau nhưng mà cởi chạy. Tcố sĩ đuổi quân giặc đến chân núi Sóc (Sóc Sơn) thì dừng lại, rồi một mình, một ngựa lên đỉnh núi, cởi áo gần cạnh sắt để lại ngựa sắt cùng tthay sĩ cất cánh lên trời.

Để tưởng nhớ người tướng sĩ gồm công đánh tan giặc Ân xâm lược. Nhà vua phong là Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ tức thì tại quê nhà.

Kể lại câu chuyện Thánh Gióng bằng lời văn của em - Bài mẫu 3

Đó là vào thời Vua Hùng thứ sáu. Đất nước thật tkhô hanh bình, mọi người đều hưởng ấm no hạnh phúc. Thế nhưng vợ chồng già công ty chúng tôi chứ cui cun cút vào gian bên tnhóc con vắng tiếng trẻ bé. Một hôm, tôi đi ra đồng thấy một dấu chân không giống lạ. Phần thì tò mò, phần thì vừa thấy thần báo mộng trong đêm, tôi đặt chân ướm thử. Không ngờ về đơn vị thụ tnhì.

Chờ hết chín tháng mười ngày vẫn chưa sanh, ông bên tôi lo vượt. Nhưng đến tháng mười hai thì vợ chồng tôi đã có con. Chao ôi, một đứa bé nhỏ mặt mũi tuấn tú như một tiên đồng. Chúng tôi mừng lắm. Nhưng chăm chút ít hoài cơ mà thằng nhỏ bé vẫn cứ như thời điểm lọt lòng. Đã tía năm tuổi nhưng nó ko biết đi, ko biết nói, biết cười.

Rồi một hôm loa sứ giả truyền tin giặc Ân đã đến xâm phạm bờ cõi, vua Hùng đang kén chọn người tài giỏi ra công giết giặc. Thằng bé bỏng công ty tôi bỗng níu ống tay áo, với nó cất tiếng: "Mẹ ơi, mẹ ra mời sứ giả vô đây đến con". Hai vợ chồng tôi bàng hoàng chú ý nhau, tôi vội chạy ra mời sứ giả vào nhà. Thằng bé mắt long lanh và nói sang trọng sảng như phán truyền: "Ông về tâu với vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt, áo gần kề sắt, ta sẽ phá tan giặc!". Sứ giả sửng sốt rồi kính cẩn xin chào công ty chúng tôi ra về. Tôi và chồng tôi chạy lại ôm nhỏ cơ mà mừng khôn xiết. Từ đó thằng bé lớn nkhô hanh như thổi, cơm ăn mấy cũng không no, áo vừa mặc ngừng đã đứt chỉ. Bà bé lối thôn biết chuyện họ rất phấn khởi ngày đêm tấp nập nấu cơm, đội ca, may vá mang lại thằng bé rất chu đáo. Ai cũng hi vọng Gióng sớm ra giết giặc trừ họa cho mọi người.

Giặc đã đến chân núi Châu Sơn. Mọi người hoảng hốt nhìn Gióng như cầu cứu. Cũng may bên vua đã đến đưa đến con ngựa sắt, áo ngay cạnh sắt với roi sắt. Thằng bé bỗng đứng dậy vươn vai một loại, nó khổng lồ lớn và mạnh mẽ khác thường. Nó mặc gần kề sắt, cầm roi sắt với trèo lên ngựa sắt. Nó vỗ vào mông ngựa, ngựa hét vang phun một luồng bão lửa về phía trước. Trông thằng Gióng giờ đây oai phong lẫm liệt như tướng công ty Trời. Nó khẽ gật đầu kính chào mọi người rồi phi như bay ra nơi bao gồm giặc.

Nghe mấy người đi theo Gióng, thuộc Gióng giết giặc kể lại thì nó đã cầm roi sắt tả xung hữu đột vào giặc chết như rạ. Đang xông xáo như vậy thì roi sắt va vào núi cùng bị gãy. Gióng nhà tôi mới nhổ bụi tre bên đường quật một đám tan quân còn lại. Nó truy nã đuổi giặc đến núi Minh Sóc với tại đây gồm cởi áo giáp sắt để tức thì ngắn trên tảng đá rồi thuộc ngựa sắt bay về Trời.

Mọi người đã lập đền thờ ngay lập tức vào làng mạc. Và vua Hùng cũng phong đến tôi là Phù Đổng Thiên Vương.

Nghe nói ở Gia Bình tất cả những bụi tre đằng nkê color xoàn óng. Chính ngựa Gióng đã phun lửa mà lại nó cháy sém nhẹm như vậy đấy.

Và bà con bao gồm biết không? Những ao hồ xum xê ở địa phương ta là dấu chân của con ngựa sắt khiếp gớm nhưng mà Gióng cưỡi đấy. Tôi cũng muốn lưu ý mọi người loại làng mạc Cháy hiện ni sở dĩ mang tên gọi như vậy là do ngựa Gióng xịt lựa và đốt trụi cả một xóm. Cũng may là bà bé đã chạy giặc hết rồi ko thì thật là thảm họa.

Vợ chồng ta rất tự hào bởi vì đã bao gồm một đứa nhỏ dũng cảm giết giặc bảo vệ cuộc sống ấm no cho mọi người. Chúng tôi thật tự hào bởi mỗi lúc ra đường mọi người đều kính nể với nói: "Hai người ấy là cha mẹ của Phù Đổng Thiên Vương đó". Đó bà nhỏ hãy chờ coi, thằng Gióng công ty tôi trước lúc bay về trời tất cả nhắm rằng bao giờ cha mẹ già yếu nó sẽ trở lại chăm sóc công ty chúng tôi. Chúng tôi đang chờ và chiếc ngày ấy rồi sẽ đến thôi phải ko bà con?

Kể lại câu chuyện Thánh Gióng bằng lời văn của em - Bài mẫu 4

Chuyện tương truyền rằng: Đời Hùng Vương thứ 6, thôn nghèo kia gồm cặp vợ chồng, Mặc dù lớn tuổi nhưng vẫn chưa gồm được một mụn bé làm sao cả. Cả 2 vợ chồng buồn buồn bực cùng ngày đêm cầu trời thương tình hóa dulặng để có thể sinch được một người con. Thế rồi một ngày kia, trong những khi đi làm cho người vợ thấy một dấu chân rất to lớn. Vì tò mò cần người vợ ướm thử, ko biết là trời động lòng thương tuyệt sao nhưng mà sau đó về công ty người vợ đã có mang. Chưa kịp vui mừng thì tai họa lại ập đến, sau chín mon mười ngày người vợ chưa sinc kịp sinh nhỏ thì người chồng đã qua đời. Mười nhị mon sau người vợ ra đời một người bé kháu khỉnh khỉnh tuấn tú cùng đặt tên là Gióng. Lạ nắm đứa nhỏ lên 3 vẫn chưa biết đi, biết nói, biết cười, đặt đâu thì cứ nằm đó. Người vợ buồn buồn chán khôn xiết nhưng ko biết có tác dụng thế nào.

Xem thêm: Hiệp Định Thương Mại Tự Do Bắc Mỹ ( Nafta Có Bao Nhiêu Thành Viên :

Lúc bấy giờ, giặc Ân xâm phạm bờ cõi nước ta. Nhà vua lo lắng với đến truyền quân lệnh để cầu người tài ra góp nước dẹp giặc. Sứ giả đi khắp nơi, đến đâu họ cũng la to:

- Loa loa loa loa! Giặc Ân cướp nước, người tài ở đâu, cứu nước dẹp giặc

Nghe sứ giả rao ngang công ty, Gióng vội bật dậy gọi mẹ:

- Mẹ ơi! Mẹ mời sứ giả vào đây giúp con

Nghe tiếng con, mẹ Gióng hết sức vui mừng, nhưng vội khựng lại khi nghe bé muốn gặp sứ giả. Sứ giả vào đến nơi chỉ thấy đứa bé xíu bố tuổi nằm bên trên giường, họ ko khỏi ngạc nhiên cùng thất vọng. Thế nhưng Gióng dõng dạc nói rõ:

Sứ giả hãy về tâu với bên vua, đúc mang lại ta một con ngựa sắt, một áo sát sắt, một cây roi sắt ta sẽ phá tan lũ giặc này.

Từ ngày gặp sứ giả, Gióng khác lạ Lúc lớn nhanh hao như thổi, cơm ăn từng nào cũng không no. Dân làng mạc thông thường sức với nhau góp gạo nuôi Gióng, chỉ hy vọng Gióng lên đường lập công, cứu dân, cứu nước. Ngày giặc tràn bờ cõi cũng đến, Gióng đứng dậy vươn mình nhảy lên ngựa sắt, nhổ bụi tre thôn có tác dụng vũ khí với đánh cho giặc chảy tác. Sau Khi giết sạch giặc, Gióng cưỡi ngựa cất cánh thẳng về trời. Để ghi nhớ công ơn khổng lồ lớn giúp diệt giặc cứu nước, người đời đã lập đền thờ cùng phong mang đến ông là Phù Đổng Thiên Vương.

Kể lại câu chuyện Thánh Gióng bằng lời văn của em - Bài mẫu 5

Từ thuở còn trong nôi, em đã được bà kể cho nghe nhiều câu chuyện lắm. Nhưng câu chuyện nhưng mà em nhớ nhất là truyện Thánh Gióng.

Truyện kể rằng: Đời Hùng Vương thứ sáu, ở một làng mạc tê tất cả nhì vợ chồng ông lão, chăm chỉ làm cho ăn lại gồm tiếng là phúc đức. Nhưng đến lúc sắp già mà lại vẫn chứa tất cả nấy một mụn con. Một ngày cơ bà vợ ra đồng trông thấy một bước chân khổng lồ, bèn đặt chân mình vào ướm thử. Về bên bà mang tnhị. Nhưng ko ngờ, không giống với người thường, đến mười hai mon sau bà mới hình thành một cậu nhỏ xíu mặt mũi khôi ngô. Cậu nhỏ nhắn ra đời là niềm mơ ước cả đời của nhị vợ chồng nên các cụ mừng lắm. Nhưng chẳng biết làm sao, cho dù đã ba tuổi nhưng cậu nhỏ bé Gióng (thương hiệu cậu bởi vì ông bà đặt) vẫn chẳng biết nói, biết cười, cứ đặt đâu nằm đó. Ông bà buồn lắm.

Cũng năm ấy, giặc Ân lịch sự xâm lược bờ cõi nước ta. Chúng khiến bao nhiêu tội ác khiến dân bọn chúng khôn xiết khổ sở. Thế giặc mạnh, nhà vua bèn sai người đi khắp nước cầu hiền tài. Đi đến đâu sứ giả cũng rao:

– Ai tài giỏi, gồm sức xin hãy ra giúp vua cứu nước.

Nghe tiếng rao, cậu Gióng đang nằm bên trên giường bèn cất tiếng:

– Mẹ ơi! Mẹ ra mời sứ giả vào đây mang đến con.

– Nghe tiếng nhỏ, vợ chồng lão nông dân thấy lạ đành mời sứ giả vào trong nhà. Cậu Gióng liền yêu cầu sứ giả về chuẩn bị ngay: roi sắt, ngựa sắt, áo gần kề sắt để cậu đi phá giặc.

Càng lạ hơn, từ thời gian cậu Gióng gặp sứ giả, cậu cứ lớn nkhô hanh như thổi. Cơm ăn mấy cậu cũng không no, áo vừa mặc hoàn thành đã sứt chỉ. Vợ chồng ông bà nọ đem hết gạo ra nuôi nhưng không đủ bèn nhờ láng giềng cùng nuôi cậu Gióng. Trong làng mạc ai cũng ý muốn cậu đi giết giặc cứu nước bắt buộc chẳng nề hà gì.

Giặc đã đến tiếp giáp chân núi Trâu. Người người hoảng sợ. Cũng may đúng thời gian đó, sứ giả với những thứ cậu Gióng đã đề nghị đến nơi. Cậu bèn vươn vai đứng dậy như một tcầm cố sỹ, mặc vào áo sát, cầm roi rồi nhảy lên ngựa phi thẳng tới trận tiền. Bằng sức mạnh như cả ndại dột người cộng lại, chẳng mấy chốc cậu đã khiến lũ giặc kinh hồn bạt vía. Đang đánh nhau ác liệt thì roi sắt gãy, cậu bèn nhổ ngay từng bụi tre ở bên đường quật vào lũ giặc. Quân giặc bỏ chạy tân oán loạn nhưng rồi cũng bị tiêu diệt ko sót một tên.

Dẹp giặc dứt, cậu Gióng không xoay về gớm để nhận công ban thưởng mà lại thúc ngựa đến núi Sóc, bỏ lại áo giáp sắt, một người một ngựa bay thẳng về trời. Nhiều đời sau người ta còn kể, lúc ngựa thét lửa, lửa đã thiêu trụi một xóm nay xã ấy gọi là buôn bản Gióng. Những vết chân ngựa ngày xưa nay đã thành những ao hồ to lớn nhỏ nối tiếp nhau.

Câu chuyện về người hero Thánh Gióng đã không chỉ còn là một niềm ưa chuộng của riêng em, mà lại nó đã là niềm say đắm của bao thế hệ học trò.

Kể lại câu chuyện Thánh Gióng bằng lời văn của em - Bài mẫu 6

Đời vua Hùng Vương thứ Sáu, giặc ngoại xâm ở phía bắc chỉ muốn lịch sự chiếm nước Nam ta. Bấy giờ ở thôn Phù Đổng, tỉnh Bắc Ninh ngày nay, tất cả một người đàn bà đã sáu mươi tuổi. Một hôm bà ra đồng ruộng thấy gồm một vết chân rất khổng lồ lớn, bà đặt chân vào thì lúc về bên bà bao gồm tnhì. Bà sinch được một đàn ông cùng đặt thương hiệu Gióng. Điều kì lạ là ko giống như bao đứa trẻ khác “ tía tháng biết lẫy, bảy mon biết bò”, Gióng ni đã tía tuổi rồi mà ko biết nói biết cười, không biết đi, biết lẫy. Rồi bỗng chợt, một ngày nọ kế bên ngõ vang lên tiếng sứ giả rao mõ đưa thông tin nước gồm ngoại xâm cùng đơn vị vua đang cầu hiền tài ra giúp nước. Chợt cậu bé bỏng Gióng bật ra tiếng nói, thưa với mẹ :

- Mẹ ơi, bé muốn gặp sứ giả.

Quá đỗi bất ngờ, nhưng thấy con bao gồm nói cười gọi mẹ, bà vui lắm vội chạy ra gọi sứ giả tới. Gặp mặt sứ giả, cậu Gióng ngồi dậy truyền bảo:

Ngươi hãy về tâu với đức vua đúc cho một nhỏ ngựa sắt, một cây kiếm sắt, một roi sắt với một chiếc nón sắt để Gióng ta đi dẹp giặc.

Nhận tin sứ giả tâu lên, vua tức tốc truyền mang đến làm cho vật dụng mà Gióng yêu cầu. Rồi sứ giả chuyển đến chỗ Gióng.

Lại nói chuyện cậu nhỏ nhắn Gióng. Từ sau ngày gặp sứ giả, Gióng bảo mẹ cùng dân xóm cứ lo cơm, cà mang lại Gióng ăn no sẽ lớn lên với đánh được giặc. Bà mẹ thuộc dân thôn cuống cuồng chạy ngược xuôi lo cơm cà phục vụ cậu Gióng. Khi ăn đến mười nống cơm, ba nống cà, mỗi lần ăn chấm dứt một nống lại vươn vai với vụt lớn lên như thổi. Vải vóc vì dân làng mạc sở hữu đến rất nhiều để may quần áo nhưng vẫn ko đủ. Dân xã đành phải lấy hoa vệ sinh buộc phân phối để che kín thân. Sau một bữa ăn, Gióng vươn vai đứng dậy, thân cao mười thước, hắt hơi mười tiếng rồi nhảy lên ngựa sắt. Ngựa bị bẹp rúm. Sứ giả sợ hãi cho về đúc lại thành ngựa mới, tất cả đủ nội tạng như ngựa thật, chịu được sức nặng của Gióng. Lúc mang ngựa sắt đến nơi cũng là cơ hội tất cả tin cấp báo giặc Ân đang hoành hành cướp tách bóc ở Trâu Sơn (!). Thánh Gióng liền đội nón sắt, cầm roi sắt, nhảy lên mình ngựa với thét lớn: Ta là Thiên Tướng đây! Rồi giật cương, ngựa chồm lên, hí nhiều năm một tiếng và phi như gió, miệng xịt lửa bừng bừng, làm cho cháy xỉm cây cối, bên cửa mấy làng mạc mặt (tức những làng Phù Chấn, Phù Lưu với Phù Tảo được mang thương hiệu là buôn bản Cháy hiện nay).

Gióng phi ngựa đến chỗ vua đang đóng quân nhận lệnh rồi hướng phía giặc Ân có tác dụng tướng mũi nhọn tiên phong, quân sĩ ào ào theo sau. Thấy vậy, dân xã trên đường đội quân Gióng đi qua cũng chạy theo, từ trẻ chăn trâu, người đánh cá đến người đập đất, người chài lưới ven sông,… Hai tướng Dực và Minc của đất Hà Lỗ cũng đưa quân theo Gióng. Xung giữa trận tiền, giặc Ân bị đánh tơi bời, đứa thì bị giết, đứa sụp lạy quy sản phẩm. Đang hăng chiến đấu, roi sắt của Gióng bị gãy, quý ông liền quờ tay nhổ những khóm tre xóm đầy sợi mọc gần đấy quật vào quân giặc. Giặc chết như ngả rạ. Hàng loạt hàng tre thôn được Gióng sử dụng vào đánh giặc. Chỗ rặng tre bị nhổ gần núi Trâu Sơn sau biến thành một dải đầm lớn gọi là đầm Thất Gian. Và những mảnh tre bị gãy ném nhẹm rải rác khắp chiến trường, từ vùng Quế Dương cho đến Đông Nngây ngô về sau mọc thành loại tre đặc biệt bao gồm màu sắc tiến thưởng lóng lánh buộc phải gọi là tre đằng ncon gà.

Đánh dứt trận ở Trâu Sơn cùng Hà Lỗ, Gióng cho ngựa phi đến bến Bồ Đề và dừng lại uống nước sông Hồng. Vết chân của ngựa còn để lại hình lồi lõm ở một phiến đá lớn tại làng mạc Phụ Viên. Tiếp đó, Gióng lại phi ngựa vượt sông, đi ngược lên hồ Tây, rồi buộc ngựa vào gốc đa mặt bờ, nhảy xuống hồ tắm. Nơi này về sau được dân thôn Xuân Tảo lập đền thờ cúng. Ăn cơm nắm ngừng, ngựa đưa Gióng dạo khắp vùng Đông Anh, Kyên Anh, Hiệp Hòa. Mỗi nơi ngựa Gióng đi qua đã để lại những cụm ao chuôm mang hình vết chân ngựa. lúc qua Phù Lỗ, đến chân núi Phù Mã, Thánh Gióng bèn cởi áo ngay cạnh sắt mắc vào cành đa, thúc ngựa lên đỉnh núi Sóc, để lại nón sắt, roi sắt, quan sát đất nước đồng ruộng quanh vùng với hướng về Kẻ Đổng lần cuối, rồi một mình một ngựa cất cánh thẳng lên trời. Hôm đó là ngày mồng chín mon tư lịch trăng.

Hiện ni vẫn còn đền thờ ở buôn bản Phù Ðổng, tục gọi là làng mạc Gióng. Mỗi năm đến mon tư thôn mở hội lớn lắm. Người ta kể rằng những bụi tre đằng nkê ở huyện Gia Bình bởi vì ngựa phun lửa bị cháy mới ngả màu sắc quà óng như thế, còn những vết chân ngựa ni thành những hồ ao liên tiếp. Người ta còn nói khi ngựa thét lửa, lửa đã thiêu cháy một làng mạc, cho nên vì thế làng mạc đó về sau gọi là Làng Cháy.

Sau khi thắng trận, để nhớ ơn người anh hùng, vua Hùng không nên lập đền thờ Gióng ở nông thôn, phong Gióng xã Phù Đổng Thiên Vương, phong mẹ Gióng là Thánh Mẫu Bảo Vương, cho thôn có xóm Bẩn nơi Gióng hiện ra được đặt thương hiệu là làng Phù Đổng.

Từ đấy trở đi, người dân quê Phù Đổng của Gióng năm làm sao cũng mở hội vào ngày Gióng cất cánh về trời, để nhớ lại chiến trận năm xưa và tưởng nhớ công ơn của vị Thánh buôn bản mình. Trong khi đó, người dân mặt hàng trăm làng mạc quanh vùng núi Sóc lại mở hội để tưởng nhớ ngày Gióng có mặt, bên nhau nhớ về người nhân vật đã tất cả công góp dân đánh giặc ngoại xâm, cứu nước.

Kể lại câu chuyện Thánh Gióng bằng lời văn của em - Bài mẫu 7

Trong chương trình Văn học lớp 6, em đã được học rất nhiều chăm cổ. tích cùng truyền thuyết giỏi. Nhưng em mê thích nhất là truyện truyền thuyết Thánh Gióng. Câu chuyện đã kể về một người nhân vật đánh giặc giữ nước.

Đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng mạc Gióng gồm hai vợ chồng ông lão nghèo. Họ rất chăm chỉ có tác dụng ăn nhưng lại hiếm nhỏ. Tuổi đã cao cơ mà vẫn chưa gồm được một mụn bé. Một hôm, bà vợ đi ra đồng, nhìn thấy một vết chân lớn, bà bèn đặt chân bản thân vào ướm thử. Nào ngờ, về đơn vị bà thụ tnhị. Đến tháng thứ mười nhị, bà sinch được một cậu bé mặt mũi tuấn tú, tuấn tú. Hai vợ chồng vui mừng, đặt thương hiệu đứa nhỏ xíu là Gióng. Nhưng niềm vui của các cụ trở thành nỗi lo Khi thấy Gióng lên cha tuổi mà lại vẫn chưa biết nói, biết cười, đặt đâu nằm đó.

Bấy giờ tất cả giặc n đến xâm phạm bờ cõi nước ta. Vua khôn xiết lo lắng, mang lại sứ giả đi khắp nơi rao search người tài giỏi cứu nước. Vừa nghe thấy tiếng sứ giả loa truyền, chú bé nhỏ Gióng bỗng cất tiếng nói đòi mẹ đến gọi sứ giả vào gặp. Mẹ Gióng thấy con mình cất tiếng nói thì cực kỳ mừng rỡ, chạy đi mời sứ giả. Lúc gặp sứ giả, Gióng bèn bảo sứ giả về tâu vua, làm cho một áo ngay cạnh sắt, một nhỏ ngựa sắt cùng một cái roi sắt. Nhà vua mừng rỡ, truyền đến thợ làm cho gấp ngày đêm.

Kỳ lạ hơn, từ sau hôm gặp sứ giả, chú nhỏ xíu Gióng lớn nkhô nóng như thổi. Ăn bao nhiêu cũng ko thấy no. Cả làng mạc thuộc góp gạo nuôi Gióng. Ai cũng muốn chú bé xíu lớn nkhô hanh, khỏe mạnh để góp vua đánh gặp cứu nước. Giặc đã đến chân núi Trâu, thế nước rất nguy, ai cũng hoảng sợ, hoảng hốt. Đúng thời điểm đó, sứ giả đem những thứ Gióng yêu cầu đến. Chú nhỏ bé vùng dậy, vươn vai trở thành tnuốm sĩ, nhảy lên lưng ngựa. Ngựa hí dài mấy tiếng vang dội, phun lửa, lao thẳng vào đám giặc. Quân giặc hoảng sợ. Tráng sĩ phi ngựa đến đâu, dẹp rã quân giặc đến đó. Roi sắt gãy, Gióng nhổ tre làm vũ khí. Lũ giặc giẫm đạp lên nhau mà chạy. Tcố sĩ đuổi đến chân núi Sóc. Đến đây, một mình một ngựa, tcụ sĩ lên đỉnh núi, cởi bỏ áo cạnh bên, cả người với ngựa cất cánh về trời.

Vua nhớ công ơn, phong Gióng làm cho Phù Đổng Thiên Vương cùng lập đền thờ tại quê công ty. Những nơi ngựa phi qua để lại ao hồ. Rặng tre bị ngựa xịt lửa cháy trở yêu cầu xoàn óng còn có một xóm bị ngựa xịt lửa cháy được gọi là làng mạc Cháy.

---/---

Với các bài văn mẫu Kể lại câu chuyện Thánh Gióng bằng lời văn của em doTop lời giải sưu tầm và biên soạn bên trên đây, hy vọng các em sẽ tất cả thêm những mắt nhìn mới mẻ với tất cả cái nhìn tổng quát mắng hơn về tác phẩm. Chúc những em làm bài bác tốt!